theo đuổi vợ cũ đã ly hôn
Vợ cũ tự tin ly hôn, cuộc sống sau đó vô cùng thê thảm. Sau kết hôn, Nhã cũng không an phận làm một người vợ tốt. sau kết hôn cũng sẽ không cách nào sống yên ổn qua ngày. từng có một đời vợ, người này vẫn luôn theo đuổi cô, trước đây cô cơ bản thấy
Chương 45: Anh nên nhớ chúng ta đã ly hôn. Chương trước Chương tiếp. Giang Quân Hạo từ từ quay đầu sang nhìn Lạc Nhan, ánh mắt anh như thể muốn nói với cô rằng hãy mau chiều lòng con trai mà tặng cho nó một đứa em. Cho dù Giang Quân Hạo có mất trí nhớ nhưng cái bản tính
Nguồn: Noveltoon.mobi. Trạng thái: Full. Đánh giá: 6.2/10 từ 26 lượt. Giới thiệu. Một năm trôi qua, cuộc liên hôn vô nghĩa ngày cuối cùng cũng chấm dứt. Mọi thứ lợi ích, ràng buộc, một tờ đơn ly hôn có thể cắt đứt hết thảy. Lạc Nhan cứ nghĩ rằng mình được giải thoát
Vợ cũ tiếp tục ghen tuông mặc dù đã ly dị. Trong tập 15 vừa lên sóng, lý do cuộc hôn nhân trước của Vũ (Chí Nhân) tan vỡ được hé lộ. Trâm (Thùy Dương) chia tay với Vũ nhưng vẫn không quên được chồng cũ giống như cách mà Vũ vẫn luôn nhớ về Giang.
Thông tin: Truyện: Vợ cũ hóa tình nhân - Thẩm Nhược Giai (full) Nội dungTruyện: Vợ cũ hóa tình nhân của tác giả:Mỡ Mỡ xoay quanh nhân vật chính -Thẩm Nhược Giai -Thẩm Nhược Giai vốn là đại tiểu thư họ Thẩm, năm năm tuổi mẹ cô tai nạn mất sớm, bố cô đi bước nữa có thêm con một trai một gái, Cô sống trong
lirik lagu desaku yang kucinta beserta not nya. Giọng nói khàn khàn mê người của Trần Thanh Vũ xẹt qua tai tôi khiến tôi trở nên mê loạn, không kìm được muốn vươn tay ôm lấy đang xem Theo đuổi vợ cũ đã ly hôn Nhưng tôi giữ được một chút lý trí của mình, dùng sức đẩy Trần Thanh Vũ ra, anh lạnh lùng nhìn tôi “Huỳnh Bảo Nhi.” “Trần Thanh Vũ, hiện tại anh và tôi đã có vợ chưa cưới và chồng chưa cưới của mình rồi, sau khi ly hôn thì quan hệ giữa chúng ta đã chẩm dứt, đừng làm những chuyện nhàm chán này nữa” “Chuyện tôi làm với em là nhàm chán ư?” Trần Thanh Vũ nắm chặt tay đấm mạnh vào tường, tôi nhìn từng giọt máu của anh chảy trên sàn nhà mà cảm thấy đau, trái tim run rẩy liên hồi. Trần Thanh Vũ… điện rồi sao? “Phải” Tôi nhắm mắt không nhìn Trần Thanh Vũ, chỉ có làm thế tôi mới thốt ra được những lời nhẫn tâm như vậy. “Tôi hiểu rồi, Huỳnh Bảo Nhi, em tàn nhẫn lắm, em… không có trái tim.” đã đổi thành Thanh Vũ lùi về sau, cười nhẹ xoay người đi ra khỏi phòng. Tôi kinh ngạc nghe tiếng bước chân rời đi của anh, lúc này cả người tôi không còn chút sức lực nào. Tôi cười khổ ngồi xuống, nhìn những vết máu loang lổ trên mặt đất hồi lâu. Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm gì đây? Trần Thanh Kiên đã chết, tôi đã dần chấp nhận cái chết của anh ấy, nhưng lòng tôi vẫn chưa hề nguôi ngoai. Ngày Trần Thanh Kiên ra đi, mẹ anh ấy đã điên rồi, nên lúc bệnh viện mới muốn giết tôi. Tôi vô cùng áy náy, Lê Minh Quang vẫn luôn an ủi tôi, nói rằng tôi đừng tự trách mình về cái chết của Trần Thanh Kiên nữa. Nhưng sao tôi có thể không tự trách mình được cơ chứ? Hôm nay là ngày đưa tang Trần Thanh Kiên, bầu trời âm u, sấm giật đùng đùng, tôi phiền muộn nhìn tia chớp xẹt ngang qua bầu trời ngoài cửa sổ, người đàn ông có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời ấy đã ra đi rồi. Đọc tiếp tại nhé !Bây giờ tôi mới hiểu được, tính mạng con người nhỏ bé và mong manh biết bao! Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, mãi đến khi chuông cửa vang lên tôi mới tỉnh táo lại mà đi mở cửa. Nhìn thấy Lê Minh Quang mặc tây trang màu đen, tôi liếm đôi môi khô khốc, nói “Chúng ta đi thôi” Tuy mẹ Trần Thanh Kiên không muốn thấy tôi đến dự tang lễ của anh ấy, nhưng tôi vẫn muốn đến để đưa tiễn anh ấy một lần cuối cùng. Lê Minh Quang nắm tay tôi, an ủi nói “Đừng sợ, anh ở đây.” “Vâng.” Tôi nhìn Lê Minh Quang, nắm chặt tay anh ấy. Lê Minh Quang nói không sai, có anh ấy ở bên cạnh, tôi không cần phải sợ. Chúng tôi lên đường đến tang lễ của Trần Thanh Kiên, trời cũng bắt đầu đổ mưa. Trận mưa này rất lớn, ngay cả lái xe cũng có chút khó khăn. “Bảo Nhi, bây giờ đang kẹt xe, nếu em mệt thì dựa vào ghế ngủ một chút đi.” Lê Minh Quang quay đầu sang, ôn hòa nói với tôi. Tôi gật đầu, nhưng bây giờ đầu óc của tôi lại hết sức tỉnh táo. Tôi nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, đường phố khoác lên mình một màu trắng xóa khiến tôi không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm những người đi đường vội vã ngoài đó hồi lâu, xe chậm rãi di chuyển. Bình thường đi đến chỗ diễn ra tang lễ chỉ mất 10 phút ngồi xe, thể nhưng không biết do mưa, kẹt xe hay là vì cái gì mà tôi và Lê Minh Quang tốn rất nhiều thời gian mới đến đó thêm Hợp Âm Một Người Đi Mai Châu, Một Người Đi Lúc chúng tôi đến nơi thì bên trong đã chật kín người, đa số là người thân và họ hàng nhà họ Trần, tuy lúc bình thường rất ít qua lại nhưng đã xảy ra chuyện này thì bọn họ cũng phải đến để chia buồn. Những người đó nhìn thấy tôi lập tức quăng qua ánh mắt đầy khinh thường. Lúc tôi còn là vợ của Trần Thanh Vũ, bọn họ cũng nhìn tôi với ánh mắt ấy, tôi đã quen với nó rồi. Tôi và Lê Minh Quang cúi đầu thắp hương, im lặng đứng một bên. Mẹ Trần Thanh Kiên nhận ra tôi, đột nhiên nổi điên lên lao qua, cũng may con gái bà ấy kéo lại được. Trần Thanh Kiên có một cô em gái, lúc trước tôi chỉ biết em gái anh ấy sống ở nước ngoài, tôi cũng chưa từng gặp qua cô ấy. Em gái Trần Thanh Kiên nhìn tôi rồi đưa người mẹ đang nổi điên rời khỏi đó, sau đó cô ấy đi đến chỗ tôi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ chất vấn tôi về cái chết của anh trai cô ấy, thế nhưng cô ấy chỉ nhìn tôi hồi lâu rồi nói “Chị Bảo Nhi, chị có thể đi cùng tôi một chút được không?” Tôi và Trần Khả Hân không quen biết nhau, nghe cô ấy nói vậy tôi hơi kinh ngạc. Lê Minh Quang nắm chặt tay tôi, lúc anh ấy định từ chối thì tôi cản lại. Nếu là em gái Trần Thanh Kiên thì tôi không thể từ chối được, dù Trần Khả Hân muốn nói cái gì tôi đều chấp nhận hết. “Được.” Tôi gật đầu nhìn Trần Khả Hân. “Bảo Nhi.” Lê Minh Quang lo lắng tôi sẽ bị Trần Khả Hân làm tổn thương, anh ấy cầm chặt tay tôi. Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ấy, cầm tay ngược trở lại “Đừng lo mà, em không sao đâu.” Lê Minh Quang nghe tôi nói thế mới im lặng nhìn tôi “Anh sẽ đứng ở cửa chờ em, có chuyện gì thì gọi cho anh.” “Được.” Tôi buồn cười nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh ấy, sau đó theo Trần Khả Hân lên lầu. Tang lễ của Trần Thanh Kiên được cử hành ở ngoài sân của nhà họ, Trần Khả Hân dẫn tôi đến phòng của Trần Thanh Kiên. Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, nhưng cô ấy không nói gì cả. “Tôi đã biết chị từ lâu rồi.” Trần Khả Hân dẫn tôi vào phòng rồi nói. Tôi nghe thế giật mình nhìn Trần Khả Hân, tôi hơi không hiểu những lời cô ấy nói. Tôi không biết Trần Khả Hân nói với tôi điều này để làm gì? Tôi lắc đầu, nắm tay Lê Minh Quang, thấp giọng nói “Minh Quang, chúng ta đi thôi.” Qua chuyện của Trần Thanh Kiên lần này, tôi đã hiểu ra một đạo lý, phải biết quý trọng người trước mắt, tôi không thể để Lê Minh Quang trở thành Trần Thanh Kiên thứ hai được. Một khi tôi đã quyết định thì sẽ không để Trần Thanh Vũ khiến tôi dao động tâm trí nữa. Lúc tôi và Lê Minh Quang rời khỏi nhà Trần Thanh Kiên, bên ngoài trời mưa rất to, Lê Minh Quang cầm chặt tay tôi, lúc rời đi bỗng chạm mặt Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ đến phúng viếng. Trần Thanh Vũ nhìn tôi chằm chằm, dù lúc này người đứng bên cạnh anh là Nguyễn Mỹ. “Trùng hợp ghê, không ngờ cô Bảo Nhi đây hành động mau lẹ thật, chắc trong lòng đang hổ thẹn nhỉ?” Nguyễn Mỹ cười ngọt ngào nói với tôi. Tôi không muốn so đo với cô ta, dù sao tâm trạng tôi lúc này không được tốt lắm, không muốn nói chuyện thừa thãi với Nguyễn Mỹ. Nguyễn Mỹ thấy tôi không ngó ngàng tới cô ta, khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo. “Minh Quang, chúng ta đi thôi.” Tôi ôm chặt hộp gỗ trong ngực nói với Lê Minh Quang.
theo đuổi vợ cũ đã ly hôn